Chương 14

Phong Thần Thời 4.0

12.809 chữ

23-12-2022

Mắt thấy một đòn vô cùng khủng con mẹ nó bố từ Doãn Tuấn đang bổ xuống để giành tặng cho mình, mặc dù trước mặt hắn đã có lũ cương thi cấp dưới làm cảm tử quân để ngăn chặn thế công nhưng tên chỉ huy này vì mục đích an toàn nên đã nhanh chóng mà tránh ra khỏi khu vực có thể bị ảnh hưởng bởi đòn đánh đó. Dương Nam nhìn thấy hắn tránh né đòn nhanh chóng như vậy thì hắn cũng đã có thêm sự đánh giá cao về thân thủ của tên cương thi cầm đầu này vì chỉ cần nhìn qua thì cũng có thể thấy hắn vô cùng nhanh nhẹn, khác xa so với lũ cương thi bình thường kia chỉ biết đứng im chịu trận. Còn đòn đánh của Doãn Tuấn sau khi đập xuống tên cương thi cầm đầu thì không thành lại bị đám cương thi bình thường kia chặn lại nhưng đen cho chúng là dư chấn của đòn đó vô cùng mạnh mẽ nên đã khiến cho cả lũ bẹp dí, khiến cho thi huyết của bọn chúng bắn ra tung toé khắp trên mặt đất, còn tên đứng ở vị trí dẫn đầu lũ cảm tử quân kia thì thê thảm nhất, hắn đã bị kim long thần châm đập cho bẹp dí người còn bên dưới mặt đất thì một đòn đó cũng đã khiến cho mặt đất bị nứt toác ra và tạo thành một cái hố sâu tầm 3m và bán kính cũng phải từ 2m - 2m75, có thể đủ hiểu là uy lực từ một gậy đó là như thế nào. Tên cương thi chỉ huy nhìn thấy như vậy thì cũng vỗ tay, hắn hé ra một điệu cười khẩy và để lộ ra một hàm răng sắc nhọn rồi nói:

-Không hổ danh là đồ đệ của tên nát rượu Hoàng Quy!!!! Ta đoán ngươi cũng chỉ đạt tới cảnh giới thượng tiên nhưng ta đã nhầm, ngươi đã đạt tới thượng đẳng tiên, ngươi sẽ giúp ta thư giãn một chút đó!!!!

Nói xong tên cương thi chỉ huy lôi ra một cây rìu chiến rồi hắn cũng xông lên để chiến với Doãn Tuấn một trận...Ở bên này, Phong Vũ và Dương Nam đang vô cùng rảnh tay, với thực lực của hai người họ thì kể cả có 1000 tên cương thi cấp bậc cán thi thì cũng chỉ như gãi ngứa cho hai người hắn. Cả hai tuy đều rất muốn đánh với lũ cương thi đó nhưng Doãn huynh đệ của mình đã giành lấy hết khiến cho hai người chỉ có thể khoanh tay đứng một chỗ mà xem kịch hay.....Và cũng không để cho hai người chờ lâu, tên cương thi phó chỉ huy từ trong đám tàn quân kia lao ra cùng lúc hắn cũng rút ra hai đao hình bán nguyệt và có độ con còn cong hơn cả quả mông của Kim Kadashian và hắn đang hướng nhát chém của mình tới vị trí của Dương Nam. Thấy có đồ chơi tự dâng lên miệng và cũng đang xông đến để cho mình để giúp tập thể dục, Dương Nam liền nháy mắt ra hiệu cho Phong Vũ điều gì đó, Phong Vũ cũng hiểu ý rồi hắn liền vung thanh long yển nguyệt đao ra đám cương thi bình thường còn lại kia mà chơi đùa sảng khoái!!!! Còn về Dương Nam thì hắn cũng cầm chắc phương thiên hoả kích ra để nghênh chiến với tên phó chỉ huy. Dương Nam đánh chỉ dùng một phần mười sức để chơi với hắn nhưng tầm 5 phút hắn đã cảm thấy chán, Dương Nam dùng thêm sức một ít rồi với phương thiên hoả kích mà đập mạnh xuống người của tên phó chỉ huy, điều đó đã khiến cho tên phó chỉ huy phải dùng đến hai thanh đao để chống đỡ và hắn đã bị lực đập của phương thiên hoả kích từ Dương Nam đã đẩy hắn bật ra tầm 4 mét. Phong Vũ sau khi giải quyết xong đám cương thi tàn quân lại đang đứng ở gần đó mà chống thanh long yển nguyệt đao xuống đất để xem hai huynh đệ của mình đánh nhưng nghỉ nhiều cũng chán, cũng lại vì buồn tay, buồn chân và cũng sẵn tiện thanh long yển nguyệt đao trong tay, hắn liền lao lên rồi vung đao để tặng một chém cho tên cương thi phó chỉ huy và khiến hắn bay con mẹ nó đầu. Thân hình tên cương thi lúc này tuy hai tay hắn vẫn cầm chắc hai cây đao nhưng không còn đầu thì liền đổ rạp xuống và thi huyết từ vết chém ngọt xớt của Phong Vũ đã bắn ra tung toé làm loang ra cả một khoảng đất nhỏ. Dương Nam thấy không còn đồ chơi liền trách vui:

-Hây....Huynh đệ kiểu gì vậy???? Cậu chơi phần của cậu thôi chứ!!!!

Phong Vũ gãi đầu cười:

-Hây!!!! Ai bảo hai cậu có đồ chơi....Đám đồ chơi kia tôi chơi không bõ à!!!!

Phong Vũ nói xong thì cả hắn cùng Dương Nam ngồi bệt xuống đất mà xem Doãn Tuấn đánh với tên chỉ huy. Quay trở lại phía Doãn Tuấn và tên chỉ huy kia thì cả hai đang đánh vô cùng gay cấn y như xem phim chưởng của Trung Quốc nhưng chỉ có điều đây là đánh thật, không đạo cụ, không diễn viên đóng thế. Ngươi chém ta, ta tránh, ta trả lại ngươi một gậy, không ai nhường ai, chỉ có ngươi chết ta sống....Cả hai tên, một người một thi đang giằng co nhau vô cùng căng thẳng và căng như dây đàn. Cả hai đang tiến vào hồi gay cấn, Doãn Tuấn nóng lòng muốn kết thúc trận đánh, nhận ra sơ hở, hắn liền dồn toàn lực vào hai cánh tay rồi vung kim long thần chân định nện thẳng vào đầu tên cương thi. Tên cương thi chỉ huy mắt thấy một đòn chí mạng từ Doãn Tuấn sắp đập đến đầu, hắn liền ngay lập tức dùng phép để tránh ra khỏi đòn chí mạng đó, sau khi tránh được một đòn chí mạng, tên cương thi liền đáp xuống khu đất gần đó, Doãn Tuấn vừa lao tới gần thì tên chỉ huy liền vung rìu bổ xuống phía Doãn Tuấn và khiến cho hắn lùi lại. Lúc này tên cương thi chỉ huy cười lớn rồi nói:

-Tới bây giờ ngươi vẫn cho rằng ta là một tên cương thi nhãi nhép thực lực chỉ đạt tới nhược thi thôi sao!!!! Xin lỗi ngươi đã nhầm...

Doãn Tuấn vừa lùi ra xa một chút rồi nói:

-Haizz nhiều lời làm gì, đánh với ngươi một lúc ta đã cảm nhận được ngươi không phải cương thi bình thường rồi, nếu ngươi không phiền thì ta xin phép đoán ngươi là một tên thần binh trên thiên cung bị phạt đày xuống hạ giới nhưng lại lỡ bị thi hoá, cấp bậc của ngươi là một tên thiên quân bị thi hoá thành một tên phi thi tiên quân!!!! Có đúng không, cấp bậc như ngươi hiếm đó!!!

Đám thần tiên trên thiên đình nghe thấy vậy thì cũng vô cùng ngạc nhiên qua lời lập luận của Doãn Tuấn. Cả đám quay sang phía Hoàng Quy lão nhân rồi khen lấy khen để tên học trò của lão khiến cho lão nở mày nở mặt. Còn ở phía dưới trận đánh, tên chỉ huy nghe xong thì cũng cười lớn:

-Vỗ tay, vỗ tay, một tên mới đạt cảnh giới thượng đẳng tiên mà cũng có chút kiến thức như vậy là không tầm thường rồi....nhưng thôi hãy quay lại việc chính đi, ngươi chết ta sống.

Nói xong, cả hai lại tiếp tục lao thẳng vào nhau, hai tên một thi một tiên nhân đang đánh lộn vô cùng hăng máu nhưng chỉ có điều khác với mọi lần Doãn Tuấn đều ở trên thế thượng phong nhưng sau khi tên cương thi chỉ huy sau khi nói ra thân phận thì hiện tại hắn đang đưa Doãn Tuấn rơi vào thế hạ phong, rồi dần dần không chống đỡ nổi những pha chém liên tiếp từ cây rìu của tên cương thi. Mắt thấy huynh đệ mình đang rơi vào thế yếu, Dương Nam liền ngay lập tức lao lên hỗ trợ cho Doãn Tuấn. Tên chỉ huy thấy Doãn Tuấn đang không chú ý, ngay lập tức hắn bổ một đường rìu xuống đầu của Doãn Tuấn. Lưỡi rìu sắc lẹm gần như đã sắp chém được vào đầu của Doãn Tuấn thì phương thiên hoả kích của Dương Nam đã phóng tới kịp thời đỡ cho Doãn Tuấn một mạng. Lúc này Doãn Tuấn đã không thở ra hơi vì bị tên cương thi này cho hắn ăn hành quá nhiều, hắn vừa thở vừa nói với Dương Nam:

-Huynh đệ cẩn thận!!! Hắn không như vẻ bề ngoài đâu!!!

Dương Nam gật đầu rồi tiếp chiêu với hắn, tên chỉ huy tặng hắn một bổ nhưng khác với Doãn Tuấn và Phong Vũ hắn không phải là người lấy cứng đối cứng, hắn không trực tiếp đỡ đòn mà né đòn rồi mới tìm sơ hở của đối thủ. Mắt thấy một sơ hở ở trước ngực tên cương thi chỉ huy, Dương Nam liền phóng kích tới để tặng cho hắn một đâm nhưng kết quả là tên này thân thủ quá nhanh so với cương thi bình thường, hắn cũng đã kịp hạ rìu xuống và đủ thời gian cho việc phòng thủ trước một kích chí mạng của Dương Nam. Dương Nam thấy đòn hiểm của mình đã bị bắt bài, không phục, hắn và tên chỉ huy lại đánh tiếp. Sau một hồi, Phong Vũ thấy Dương Nam và tên chỉ huy đánh cũng đã khá lâu và biết việc đánh lâu này cũng không phải là cách hay. Cảm thấy ngứa ngáy chân tay, hắn liền lao tới trận đánh rồi lập tức dùng phép phân thân ra thành 100 tên Phong Vũ rồi vung thanh long yển nguyệt đao để tặng cho tên chỉ huy 100 vết chém nhưng ai ngờ thân thủ của hắn lại vô cùng nhanh nên tách ra khỏi trận đánh với Dương Nam và đã tránh được hết những vết chém từ thanh long yển nguyệt đao, tên chỉ huy tránh ra một góc, hắn cười khinh rồi nói:

-Đao tốt!!!!

Thấy phân thân cũng không phải là cách hay, Phong Vũ liền thu hồi lại tất cả phân thân rồi cùng Dương Nam liên thủ đánh tiếp với hắn. Tuy nhiên kể cả hai người liên thủ lại thì tưởng rằng cả hai có thể chiếm được thế thượng phong nhưng ai ngờ vẫn chẳng ai ăn được ai. Phong Vũ vốn là người hay hấp tấp nên sau khi đánh một hồi thì lúc này có vẻ đã hết kiên nhẫn, hắn liền gọi Doãn Tuấn đến để trợ giúp hai người nhưng hắn gọi một hồi thì vẫn không thấy đâu, quay lại thì Doãn Tuấn đã biến đi đâu mất, còn tên chỉ huy thì ra đòn ngày càng nhanh khiến hai người cũng khó có thể chống đỡ được, các vết thương trên người cả hai đang dần nhiều lên, Phong Vũ đang định chửi thề thì Doãn Tuấn truyền âm tới hai người bảo cả hai cứ tiếp tục chơi với tên chỉ huy để thu hút sự chú ý của hắn. Như hiểu được ý của huynh đệ, cả hai người cố nén đau rồi liền tiếp tục chống cự những đòn đánh mạnh mẽ của tên chỉ huy nhưng chỉ sau một lúc thì tên chỉ huy đang đánh hăng thì hắn bỗng khựng lại. Hai tay hắn liền vung rìu chém liên hồi về phía trước mặt nhưng thứ hắn chém vào chỉ là không khí, sau đó lại bị thứ gì khiến cho hắn quỳ xuống. Thấy vậy hai người Phong Vũ và Dương Nam thở phào nhẹ nhõm vì đã biết ai bày trò để giữ chân tên chỉ huy. Sau đó cả hai liền ngồi bệt xuống đất. Phong Vũ lúc này đã thấm mệt và thở như không ra hơi:

-Haizz!!! Tức chết ta à, đánh với hắn mệt quá!!!

Dương Nam cũng gật đầu rồi nhanh chóng thổ nạp linh khí. Lúc này Doãn Tuấn cười hả hê xuất hiện:

-Thế nào, nhớ tôi hả!!!!

Phong Vũ điên tiết mắng:

-Nhớ cái đầu nhà cậu, làm hai bọn tôi mệt chết mẹ ra à. Mà cậu làm gì hắn vậy???

Doãn Tuấn cười rồi nói:

-Cậu có còn nhớ phép oát toàn tạo hoá không hay lại chữ thầy trả thầy rồi, tôi đã phải dùng phép khu thần để che giấu mình đi rồi nhờ hai cậu cầm chân hắn một lúc để tôi bày trận rồi dắt hắn vào thế giới do tôi tạo ra!!!!

Dương Nam hỏi:

-Hắn là cương thi, làm sao cậu.....à mà thôi, chắc ở lâu với cậu tôi cũng bị lag một chút rồi!!!

Cả ba cùng cười lên, Doãn Tuấn nói:

-Thôi thổ nạp tinh khí đi nhanh lên, tôi sẽ tìm manh mối từ hắn...

Nói xong hắn liền tiến về phía tên chỉ huy rồi thi triển phép đinh đầu thất tiễn để rút hết ba hồn bảy phách của hắn, tuy hắn là cương thi nhưng lại vẫn còn hồn phách đầy đủ nên Doãn Tuấn mới nghĩ ra ý này. Từ một thân thể mà cả ba người cảnh giới thượng đẳng tiên hợp lực lại cũng chưa thể đánh nổi nhưng lại bị Doãn Tuấn lừa cho một vố rõ đau. Doãn Tuấn đưa tay qua thân thể đang quỳ của tên chỉ huy, rồi như cảm nhận được hồn phách, hắn liền nắm chặt lấy rồi kéo luôn hồn phách của tên chỉ huy ra rồi ném thẳng xuống mặt đất, Doãn Tuấn hắng giọng như ra vẻ thì bị tên chỉ huy à nhầm là hồn phách của hắn nói:

-Thôi bớt đi, ngươi làm ta buồn nôn!!!

Doãn Tuấn đang cười tỏ vẻ đắc ý thì khi nghe thấy lời chê bai của hồn phách tên chỉ huy thì giận lắm nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh ra vẻ tiên phong đạo cốt:

-Ngươi có gì cho bọn ta không???

Tên chỉ huy nói:

-Có!!! Mừng là các ngươi đã đánh bại ta, ta chỉ nói cho các ngươi biết là phía trước có rất nhiều trò chơi đang chờ các ngươi đó!!! Chúng ta biết rằng kiểu gì các ngươi cũng sẽ tới để cứu linh hồn của người thân. Ta khuyên các ngươi nên về đi không thì lại một đi không trở lại đâu!!!

Doãn Tuấn cười:

-Cảm ơn!!! Ta sẽ....

Tên chỉ huy cắt lời:

-Lần sau ta sẽ.....

Doãn Tuấn lại cắt lời hắn...

-Lần sau á!!!! Làm chó gì có lần sau. Ngươi nghĩ là thực lực của ngươi đủ để thoát khỏi phong ấn do ta tạo ra hả??? Nằm mơ đi. Thôi ngoan ngoãn nói cho bọn ta biết là ai đang đứng sau tất cả?

Tên chỉ huy cười rồi nói:

-Ta sắp tèo rồi thì việc gì ta phải nói. Các ngươi đừng đánh giá ta qua vẻ bề ngoài và đừng đánh giá mình quá cao....

Doãn Tuấn lắc đầu rồi nói:

-Thôi ngươi đi được rồi đó!!!!

-Đi đâu????

-Đi chơi với lão Diêm....à không một đi không trở lại!!!!

Rồi Doãn Tuấn vận khi từ đan điền rồi dồn lực vào trong lòng bàn tay phải khiến cho lòng bàn tay của hắn phát ra một luồng sáng màu ánh kim và khi lực đã đủ mạnh để khiến cho một hồn thể tan vỡ, hắn liền tung ra một chưởng vào phần ngực của hồn phách tên chỉ huy và bùm, tên chỉ huy một đời oanh liệt trên chiến trường đã hồn phi phách tán....Lúc này hai người Phong Vũ và Dương Nam đã thổ nạp xong và đứng lên để đi về phía Doãn Tuấn và sức chiến đấu của cả ba đã trở lại ban đầu, cả hai người tiến lại phía Doãn Tuấn, Phong Vũ nói:

-Huynh đệ!!! Cậu có phải nặng tay vậy không, chứ phải tôi thì chắc là tôi sẽ dùng phép trảm yêu để giúp cho hắn đi chứ không phải như cậu dùng thuật kim chưởng đâu!!!!

Doãn Tuấn nghe xong liền cười to nói:

-Con mẹ nó, cậu dùng đến phép còn tôi thì chỉ dùng thuật mà cậu lại bảo tôi là ác.....

Chưa nói hết, Dương Nam cắt lời:

-Thôi bàn vào chính sự đi!!! Phía trước theo tôi đoán là sẽ có khá nhiều đối thủ khó nhằn đấy, tên chỉ huy này chắc có lẽ cũng chỉ là phần khai vị mà thôi!!!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!